Bên Dòng Sông Nhỏ
Ở một miền quê yên bình, có ngôi làng nhỏ tên là Lộc Vân, nép mình bên dòng sông Ngàn Xanh hiền hòa.

Mỗi buổi sáng, mặt nước long lanh như gương, phản chiếu ánh nắng vàng óng của vầng thái dương vừa nhú lên từ rặng tre xa xa.

Dân làng Lộc Vân sống chan hòa với nhau.

Họ gắn bó như ruột thịt, bởi nơi đây không chỉ có ruộng đồng trù phú mà còn có con sông bồi đắp phù sa, nuôi dưỡng từng thửa ruộng và từng tâm hồn con người.

Bà Tám gánh hàng chè, mỗi sáng lại thong dong đi qua từng con ngõ nhỏ, tiếng rao ngọt như mật, đánh thức cả làng dậy cùng mùi hương thơm của chè xanh mới nấu.

Ông Sáu lão ngư ngày ngày thả lưới giữa sông, tiếng mái chèo khua nước lạch bạch hoà vào tiếng chim hót líu lo bên bờ bãi.

Nổi bật nhất là cô bé An — với đôi mắt trong veo như mặt nước sông ngày nắng.

An thích nhất là buổi chiều, khi gió sông mát rượi, cô ngồi trên bờ đê đan giỏ, lặng nghe tiếng sóng vỗ và ngắm nhìn những cánh buồm giấy mà bọn trẻ thả trôi theo dòng nước.

Cuộc sống nơi đây không chỉ bình yên mà còn tràn ngập tiếng cười.

Mỗi dịp hè, lũ trẻ ùa ra sông tắm mát, nô đùa, té nước lên nhau, tiếng cười vang vọng cả một khúc sông dài.

Ông Sáu lão ngư hay bày trò thả con cá gỗ sơn màu óng ánh, ai vớt được thì được thưởng một nắm kẹo gừng hoặc quả mít chín thơm lừng, bọn nhỏ thích mê.

Buổi tối, khi trăng treo lơ lửng sau rặng tre, dân làng tụ họp ở sân đình.

Người mang trống, người vác đàn bầu, kẻ cầm sáo trúc, tiếng nhạc quê ngân nga. Người lớn kể chuyện cổ tích, chuyện ma rùng rợn, bọn trẻ thì ôm nhau cười khúc khích, vừa sợ vừa thích.

Mỗi mùa lễ hội, làng lại náo nhiệt. Có hội bơi chải trên sông, hội kéo co, rồi thi nấu cơm, làm bánh.

An cùng đám bạn mặc áo bà ba, đội nón lá đi cổ vũ, reo hò không biết mệt.

Khi đội chèo của làng thắng cuộc, cả làng ùa ra bờ sông, người nhảy xuống nước reo mừng, người hò hát vang cả một vùng.

Có lần, ông Ba Lân bày trò bịt mắt bắt vịt giữa sân đình. Người bịt mắt chạy loạng choạng, bọn trẻ chạy vòng quanh cười nghiêng ngả.

Có khi vịt chạy lẹ quá, ông Ba ngã lăn ra đất, cả làng lại cười như nắc nẻ, vỗ tay rần rần.

Ấy thế mà một hôm, một trận mưa lớn kéo dài ba ngày ba đêm, nước sông dâng cao tràn vào ruộng đồng và sân nhà.

Cả làng hoảng hốt. Nhưng chính lúc đó, tình làng nghĩa xóm lại càng sáng rõ hơn bao giờ hết.

Người trẻ chèo xuồng cứu người già, đàn ông giúp nhau chằng chống nhà cửa, phụ nữ gom góp lương thực chia nhau từng bữa cơm nóng.

An cùng đám bạn nhỏ cũng góp sức. Các em bới từng gói muối, nắm cơm, gửi cho những nhà bị cô lập.

Bà Tám, dù tuổi cao, cũng lội nước, chèo thuyền mang từng ấm chè nóng đến từng nhóm người trú ngụ trên gò cao.

Mưa rồi cũng tạnh, nước rút dần, để lại bùn đất và những vết dấu lấm lem. Nhưng ai nấy đều mừng rỡ vì không ai bị bỏ lại.

Con sông lại hiền hòa, như người mẹ ôm trọn làng quê vào lòng. Và giữa bùn đất ấy, những nhánh mạ xanh non lại bắt đầu mọc lên, báo hiệu một mùa màng mới, một khởi đầu mới.

An đứng bên bờ sông, nắm lấy tay bà Tám, mỉm cười: — Mình còn sông, còn làng, còn người là còn tất cả, phải không bà?

Bà Tám vuốt mái tóc cô bé, gật đầu: — Ừ con à. Chừng nào dòng sông còn chảy, làng mình còn tiếng cười.